Người hát thơ Bùi Mai Hạnh
- Độc giả thơ
- Mar 30
- 7 min read
Là sự kết hợp giữa hiện thực và siêu thực, "Người Hát" của Bùi Mai Hạnh đưa người đọc vào một hành trình đầy cảm xúc. Từ những khắc khoải trong bóng tối đến niềm hân hoan trong sự hòa hợp với thiên nhiên và con người. Với hai phần chính: "Người Hát" và "Người Huýt Sáo", tập thơ mang đến một trải nghiệm trọn vẹn về sự chuyển mình trong tâm hồn

Bùi Mai Hạnh, tốt nghiệp Trường Viết văn Nguyễn Du khóa 5, là một cây bút đã quen thuộc với độc giả văn chương Việt Nam. Chị từng gây tiếng vang với tác phẩm Lê Vân – Yêu và Sống (chắp bút tự truyện, NXB Hội Nhà Văn, 2006) và tập thơ Hồn và Xác (NXB Hội Nhà Văn, 2012). Nay, chị trở lại thi đàn với tập thơ đặc sắc Người Hát.
Tập thơ gồm hai phần chính: Phần 1 – Người Hát và Phần 2 – Người Huýt Sáo. Với bút pháp vừa hiện thực vừa siêu thực, Người Hát là hành trình “lột xác” để tìm lại chính mình của tác giả và thế hệ của chị. Tác phẩm tôn vinh vẻ đẹp bình dị và những giá trị tinh thần cốt lõi trong cuộc sống đời thường.
Nếu Người Hát là những bài thơ như tiếng hát mò mẫm trong bóng tối của khổ đau, thì Người Huýt Sáo lại mở ra một thế giới rộn ràng niềm vui và tự do, hòa quyện giữa hạnh phúc gia đình, tình yêu con người và thiên nhiên.
Sau đây, xin giới thiệu một số bài thơ trích từ tập Người Hát (NXB Hội Nhà Văn)

HỒN VÀ XÁC
Bài thơ ra đời khi tôi chưa đầy 18 tuổi. Trên căn gác xép nhà bố mẹ ở ngõ Thổ Quan, Khâm Thiên. Nửa đêm tỉnh dậy, viết. Kết bằng câu hỏi. Bốn chục năm sau, tôi mới tìm được câu trả lời.
xác đây rồi
hồn lang bạt tận đâu?
hồn nhăn nhó
xác cười ngặt nghẽo
hồn thủy chung xác thì bạc bẽo
thượng đế ơi,
người quá bất công?
xác lìa hồn
xác có cũng như không?
hồn lìa xác
hồn chơi vơi phiêu lãng!
hồn mặc xác phơi mình dầy dạn
xác mặc hồn trăn trở đớn đau
xác với hồn
ta vẫn phải có nhau
mà cô độc
hai tầng đời riêng biệt
hồn đắm chìm ban mai tinh khiết
xác lê la ngập ngụa dòng đời
hồn là tôi, xác cũng là tôi
dẫu linh hồn chối từ thân xác
có ai yêu tôi
cả xác với hồn?
có tôi
có tôi
có tôi…
ĐÁY MỘNG
Rất nhiều giấc mơ, tỉnh dậy là quên. Nhưng giấc mơ này thì găm vào tôi mãi mãi…
cơn ác mộng đã qua
bóng tối đã bị đẩy lùi vào khu vườn ánh sáng
lắng nghe hơi thở anh mong manh
tất cả những ngọn đèn sẽ được thắp hết đêm
trên những chuyến tàu chờ đầy tội phạm
qua những trại giam những hố chôn những lò thiêu hoàn vũ
con tàu hối hả nghiến xuống đường ray tóe máu
em cũng hối hả đi đỡ đẻ cho đàn bướm mới sinh
em chìa cho anh lưỡi gươm tuốt trần
kẻ thù chìm trong biển người thân thiết
cánh bướm nở ra gương mặt tử thần
anh kiêu hãnh khoét sâu vết thương trên ngực
tình yêu ư? đừng hoài công kiếm tìm!
anh ở đâu? anh ở đâu? tiếng em hú hoang đêm
anh vẫn ngủ nguyên lành bên em run rẩy
lá màn trắng rung rinh chạm vào em thật gần
kinh hoàng nhìn những sự thật đáy mộng
cái sự thật sẽ phơi trần chúng ta khi mặt trời lên





Comments